Bên dưới bắt đầu rục rịch khó chịu, cậu bất ngờ kéo cô lại gần mình rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Miếng bông rơi xuống sàn nhà, Khương Gia Hy bất ngờ mắt to mắt ra rồi vội giãy giụa. Chiếc lưỡi nóng ấm của cậu xâm nhập vào khoang miệng cô, sục sạo trêu đùa Hóa ra người đắc thắng tưởng rằng mình được nhận phần thưởng lại có lúc chua chát thế này. Còn người buông tay trong nước mắt ngày ấy lại có lúc có thể cười vang để nói về sự tự do dường kia. 03. Thực ra cũng chẳng ai nói sớm được chuyện rủi hay may. Chương 18: Nồng nhiệt. Bàn tay cứng rắn của Đường Duật Hành càn rỡ đi lại vuốt vẽ từng đường cong hoàn mĩ trên cơ thể cửa Khương Gia Hy, máu nóng trong người cậu càng chảy ngược, đôi mắt dán chặt vào bộ ngực đầy đặn kia. Cậu đưa chiếc lưỡi ẩm ướt khám Khương Gia Hy - đại tiểu thư của Khương gia, nhưng cô lại không được sống như thân phận của mình. Năm 25 tuổi, cô gả vào Đường gia để cứu sự nghiệp của Khương gia. Đường gia - một gia tộc bí ẩn với nhiều chuyện khó hiểu xảy ra. Cô vô tình bị cuốn theo mâu thuẫn của anh em họ Đường. Trớ trêu thay Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu Chương 13: Vạch rõ ranh giới đọc trên mạng Khương Gia Hy nhìn lại điện thoại, thì ra là số điện thoại của cậu, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 30 phút, đã khuya rồi, cô nói. Tình cũ của cô dâu, chú rể bỗng dưng xuất hiện tại đám cưới gây ra loạt tình huống khó đỡ. Cô dâu chú rể nào cũng mong đám cưới được diễn ra suôn sẻ nhưng thực tế thì còn tùy. Một trong số lý do đẩy đám cưới rơi vào khó xử chính là những vị khách không mời Chương 14: Ra ngoài. Chương 15: Tình huống bất ngờ. Chương 16: Gia pháp. Chương 17: Thất thân. Chương 18: Nồng nhiệt. Chương 19: Căn biệt thự ngoại thành. Chương 20: Lời nói gây tổn thương. Chương 21: Lạc Phong. Chương 22: Xích mích. 5Sdh8. Đường Duật Hành đóng cánh cửa phòng của mình lại, Thụy Nhan đã nhanh chân chạy vào trong, cô nhìn cậu cười như mình mới làm được điều gì đó rất vinh quang.\- 'Phòng anh vẫn như thế\, không có gì thay đổi cả\.' Cô nhìn xung quanh rồi nói\.Đường Duật Hành nới lỏng chiếc cravat 'Nam nữ ở chung một phòng sẽ không hay, bây giờ chúng ta đều đã lớn...em xem rồi nhanh chóng đi ra ngoài.' Nói rồi cậu bước thẳng vào phòng Nhan cười 'Em không lo thì anh lo gì chứ?'Cậu bật vòi nước lạnh lên, dòng nước xối từ trên đỉnh đầu xối xuống, mái tóc nhanh chóng bị ướt nhẹp, những giọt nước đọng lại trên từng cơ ngực, cơ bụng của cậu, hai tay vuốt nước từ mặt lên đến giờ Thụy Nhan trở về chỉ khiến mọi việc trở nên rối tung, cuộc họp Hội đồng quản trị sắp tới họ chưa chắc đã giúp được gì cho Nhan mở tủ quần áo ra xem rồi sờ lên từng chiếc áo, từng chiếc cravat, khẽ mĩm cười, anh vẫn vậy, từ trước đến giờ chỉ có sơ mi một màu trắng, cravat tối đến chiếc tủ bên cạnh, cô hơi hốt hoảng khi một hộp quà rơi xuống đất, Thụy Nhan cúi xuống nhặt lên, nhìn địa chỉ được gửi từ Mỹ, đặc biệt đây còn chính là chữ viết của cô. Cô nhìn vào trong tủ, cả một tủ đều là những hộp quà trước đây cô cẩn thận gói gửi về cho anh, anh không mở ra xem sao?'Cạch' Cánh cửa phòng tắm mở ra, Đường Duật Hành mặc một chiếc áo choàng tắm, chiếc dây ở bên hông cột lại lỏng lẻo, mái tóc không còn nước đọng nhưng vẫn bị ướt, trông anh lúc này thật quyến Nhan ngây ngốc nhìn cậu, quên cả bản thân định hỏi gì. Đường Duật Hành nhìn hộp quà trên tay cô, khẽ nhíu mày.\- 'Em làm cái gì vậy?'Thụy Nhan cúi đầu xuống, hai má khẽ đỏ lên 'Ai bắt anh mặc như thế cơ chứ?' Rồi cô ta ngẩng đầu lên, giọng oán trách 'Sao anh không mở ra xem, anh chê chúng sao?'Đường Duật Hành cầm lấy gói thuốc lá rồi lấy ra một điếu 'Tôi không có thời gian mở ra xem...'\- 'Không sao\, anh cất ở trong tủ như vậy cũng được\, ít nhất anh vẫn giữ nó bên mình\.' Cô ta nói một câu liền xóa sạch tội của cậu\, cũng như an ủi bản thân mình\.Đường Duật Hành mở cửa sổ đi ra ngoài ban công, miệng phả ra một làn khói trắng, chỉ có thuốc lá bây giờ mới khiến câu bớt đau đầu. Nhìn xuống phía dưới vườn hoa, hàng lông mày khẽ nhíu phụ nữ này bị bệnh sao? Chỉ cần rảnh rỗi liền ra vườn hoa đi dạo, ít nhất cũng phải biết bây giờ sương đang xuống, dễ bị ốm chứ?\- 'Anh đang nhìn gì vậy?' Thụy Nhan đi ra\, nhìn theo ánh mắt của cậu rồi hỏi\. Cô ta nhìn cậu rồi lại nhìn xuống bên dưới\, đó chính là Khương Gia Hy\, vợ của Đường Gia Huy mà\.Trong lòng bỗng nhiên nổi lên tia cắm ghét, Đường Duật Hành đi vào trong, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn rồi bấm một dãy số.\- 'Anh gọi cho ai thế?' Thụy Nhan đi theo vào trong\, hỏi\.Đường Duật Hành chỉ nhíu mày vì tiếng chuông quá lâu vẫn chưa có ai bắt khi nghe thấy giọng cô cùng tiếng gió làu bên đầu dây 'Alo.'\- 'Đi lên phòng đi\.' Cậu dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bằng cẩm thạch\, giọng hơi khàn vì khói thuốc vẫn còn trong cổ họng\.Bên dưới, Khương Gia Hy theo bản năng nhìn lên phòng của cậu, Thụy Nhan đang đóng cánh cửa bằng kính lại, bàn tay cô khẽ nắm chắc chiếc điện thoại, hai người họ đang ở cùng nhau sao?Ở cùng vị hôn thê còn quan tâm đến cô làm gì chứ? Muốn cô trở thành một kẻ phạm tội tiểu tam nữa sao? Khương Gia Hy lạnh lùng nói 'Cậu không có quyền gì để ép buộc tôi cả. Vị hôn thê của cậu cũng đã trở về, tôi xin cậu, từ giờ buông tha cho tôi đi, chuyện chúng ta nếu để nói người biết sẽ không hay. Để anh hai cậu biết cũng sẽ không hay.' Những lời cuối cùng cô càng kiên quyết phải vạch rõ mối quan hệ này một lần nữa, ai cũng có cuộc sống riêng, cô không làm phiền họ thì xin họ cũng đừng làm phiền cô.\- 'Chị nói lại lần nữa\.' Đường Duật Hành nghiến răng nói\.Thụy Nhan bên cạnh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt đó, giọng điệu đó, có lẽ là anh đang tức giận, nhưng tức giận vì chuyện gì.\- 'Nói một ngàn lần\, vạn lần tôi vẫn nói như vậy\. Xin cậu\.\.\.tôi đã quá mệt mỏi rồi\.\.\.' Giọng cô nhỏ dần\, sau đó là tiếng gió 'ù ù' không ngừng\, cuối cùng là những tiếng 'tút\.\.\.tút\.\.'Gân trên bàn tay cậu nổi càng rõ, rất được.\- 'Duật Hành\.\.\.' Thụy Nhan định nói gì đó thì điện thoại trong túi reo lên\, cô ta đành nghe máy 'Mẹ\, con nghe ạ\.'\- 'Không định về sao? Ta và cha con đang đợi ở dưới xe đây\, muộn rồi\, hai đứa vẫn còn nhiều thời gian mà\.' Mẹ cô nói\.Thụy Nhan nhìn cậu rồi lễ phép nói 'Vâng, con xuống ngay đây ạ.' Cô ta tắt máy rồi nhìn cậu, cười 'Đến giờ em phải về rồi, bữa khác sẽ lại đến chơi, anh nhớ đi ngủ sớm đi...chuyện vừa rồi em coi như chả thấy gì đâu.'Đường Duật Hành im lặng, gương mặt nghiêm chỉnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính. Thụy Nhan cắn môi rồi rời đi, mấy năm không gặp, tình cảm có thật là đã phai nhạt đi, nhưng cô chắc chắn sẽ không để điều đó xảy Duật Hành là của cô, mãi mãi sẽ là của cô đi rồi, cậu liền đi ra khỏi phòng, trong lòng phừng phừng lửa giận vì câu nói vừa rồi của Khương Gia Hy, bước chân càng nhanh càng dứt khoát đi xuống vườn hoa.\- 'Duật Hành\, con lên thư phòng đi\, ta có chuyện muốn nói với con và Gia Huy\.' Lúc này mẹ cả cậu gọi lại\, giọng nghiêm túc\.Hàng lồng mày chau lại 'Lên thay quần áo đi đã.' Khương Gia Hy nhìn thẳng vào mắt cậu, trong lòng nhen nhúm hi vọng cậu sẽ giúp Phong cười lạnh 'Tưởng mày sẽ ngồi yên chứ?'\- 'Một khóa học cho cậu về cách xưng hô\, Lạc gia cũng đâu phải vô học\.' Đường Duật Hành khinh thường nói\, rồi cười một tiếng\.Lạc Phong nắm chặt lấy tay, cánh tay càng siết chặt cô vào người mình. Vì đau nên gương mặt cô càng tái đi, lông mày cau lại.\- 'Thả cô ấy ra\.' Đường Duật Hành vẫn giữ thái độ bình tĩnh\, giọng nói không chút cảm súc\.Lạc Phòng nhìn Khương Gia Hy rồi cười 'Không phải mày đã tìm được người khác rồi sao? Cho tao mượn người phụ nữ này vài đêm.'\- 'Lạc Phong\, cậu đang nói gì vậy\, chị ấy là chị dâu của Duật Hành\, không như cậu nghĩ\.' Thụy Nhan lúc này mới nhận ra anh ta\, đây là một người bạn trước đây cô quen ở Mỹ thông qua hội bạn trong một lần đi chơi\. Không ngờ mới vài năm mà anh ta thay đổi nhiều nên cô nhất thời không nhận ra\.Lạc Phong nhìn Thụy Nhan, lông mày nhíu lại 'Chị dâu? Nực cười, chỉ là chị dâu mà cậu đòi có quyền sao?'\- 'Có quyền hay không cậu đụng thử sẽ biết\.' Đường duật Hành lạnh lùng nói\, ánh mắt dán chặt vào cánh tay của hắn đang ôm Khương Gia Hy\.Lúc này ba tên vệ sĩ mặc vest đen, gương mặt lạnh lùng đi vào, đây chính là người của Đường Duật Hành. Lạc Phong cười khinh.\- 'Chắc chắn là sẽ thử\.' Lạc Phong nói rồi cúi đầu hôn mạnh lên moi cô\, Khương Gia Hy tức giận đấm mạnh vào ngực hắn ta\.Trong lòng như có vật gì đó đâm vào, gân tay của cậu nổi lên, tưởng chừng như sẽ bóp chết tên Lạc Phong, nhưng chưa kịp hành động thì người của cậu đã tung Gia Hy bị đẩy ra ngoài, Lạc Phong bị một tên chế ngự, bạn của hắn thấy vậy liền xông đến đánh nhau với hai tên còn lại, Tiểu Ngạn đỡ lấy cô.\- 'Cậu không sao chứ? để mình xem\.'Khương Gia Hy lắc đầu, cô ấm ức, hai mắt đỏ dần lên. Đường Duật Hành đi đến gần chỗ cô 'Đi về thôi.'Khương Gia Hy ngước mắt nhìn cậu rồi cụp mắt xuống, cậu nhìn Tiểu Ngạn 'Cô về trước đi, chị ấy để tôi lo được rồi.'Bá đạo vậy sao? Tiểu Ngạn ngạc nhiên nhìn cậu rồi nhìn cô, đưa ngón tay cái về phía Khương Gia Hy 'Rất được đó chứ. Vậy mình đi trước nhé, sẽ gọi lại cho cậu.'Khương Gia Hy cắn môi, ai đời nào bạn thân lại như thế chứ? Đường Duật Hành quay người bước đi, Thụy Nhan đi đến.\- 'Duật Hành\, anh bảo họ đừng đánh nhau nữa\, Lạc Phong là bạn cũ của em\.'Cậu quay người lại 'Mọi tổn thất tính lên gấp 5 lần, thanh toán cho Lạc thị, còn nữa, phong tỏa mọi tin tức.'\- 'Mày có giỏi thì hãy đợi đấy\, hôm nay tao không có người thôi\, cứ chờ xem\.\.\.chúng ta chưa xong đâu\.' Lạc Phong tức giận gào lên\.Cậu không nói gì, chỉ quay sang nhìn Khương Gia Hy 'Ra xe.'\- 'Chúng ta còn chưa ăn xong\.' Thụy Nhan nói\, giọng đầy ấm ức\, khó khăn lắm cô mới hẹn được anh\, chưa kịp ăn đã gặp phải chuyện này\.\- 'Tôi đưa em về\, xảy ra chuyện này còn tâm trạng ăn nữa sao?' Đường Duật Hành nói rồi bỏ đi\, hai người phụ nữ đi theo sau\.Cậu lái xe từ hầm để xe lên, Thụy Nhan nhanh tay mở cửa ngồi vào ghế phụ, Khương Gia Hy lúng túng đứng đó. Thấy cô như vậy, hàng lông mày cậu nhíu lại 'Chị nếu muốn thì đi bộ về.'\- 'Cũng được\, tôi có mang theo tiền\.' Cô nhẹ giọng\, hai người họ đẹp đôi như vậy\, ở chung một chỗ\, bắt cô làm bóng đèn sao? Cô không làm được\.Cô thấy khó hiểu bản thân mình, vì sao thấy cậu ở cùng người khác liền rất khó chịu, cô...yêu cậu rồi sao?Khương Gia Hy sợ chính suy nghĩ của mình, không thể nào, cô làm sao có thể yêu anh được chứ. Cô đã có chồng rồi, chòng cô chính là anh của cậu.\- 'Lên xe\.' Giọng cậu như ra lệnh\, người phụ nữ này nghĩ anh rảnh rỗi đùa với cô sao?Khương Gia Hy cắn môi, Thụy Nhan thân thiết nói 'Chị dâu, chị mau lên đi, để anh Huy biết Duật Hành để chị đi bộ về sẽ không vui, bọn em khó xử lắm đó.'Cậu không còn nhìn cô nữa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Khương Gia Hy mở cửa ngồi vào ghế sau. Chiếc xe từ từ lao đi, cậu cầm lấy hộp khăn giấy đưa cho cô.\- 'Cảm ơn\.' Khương Gia Hy cầm lấy\, khách sáo nói\. rồi cô rút lấy một tờ giấy lau đi gương mặt nhem nhuốc của mình\.Đường Duật Hành nhìn cô qua gương chiếu hậu phía trước 'Lau cả môi nữa.'Thụy Nhan quay lại nhìn cô rồi nhìn cậu, cô ta cau mày, anh hình như đang ghen. Cô ta cười nhạt, chắc là do mình nghĩ quá thôi.\- 'Hôm nay mọi chuyện chỉ là hiểu lầm\, em sẽ không nói gì hết\, Lạc Phong trước giờ tính tình luôn như vậy\.' Thụy Nhan vui vẻ nói\.Khương Gia Hy lau đi môi mình, mắt nhìn ra bên ngoài, cô thấy nhục nhã khi để Thụy Nhan chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay. Thụy Nhan quàng tay anh.\- 'Anh cũng không thấy gì\, phải không Duật Hành\.'Khương Gia Hy nhìn thấy cảnh tượng đó thì chỉ lặng lẽ hạ kính xe xuống, gió từ bên ngoài lùa vào khiến cho mái tóc cô bay loạn Duật Hành không hất tay cô ta ra là vì muốn nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng thật không ngờ cô lại quá bình thản.\- 'Đóng cửa lại đi\, trời lạnh như vậy sẽ rất dễ bị ốm\.'Bàn tay trắng trẻo của cô đặt lên tấm kính 'Nhưng tôi thấy nóng quá.'Cậu thở dài, thấy cô như vậy, trong lòng lại rất xót. Thụy Nhan chợt phát hiện ra.\- 'Đây là đường về nhà em?'Đường Duật hành giảm tốc độ 'Tôi đưa em về trước, cũng đến giờ tôi phải về rồi.'\- 'Tại sao chúng ta không đưa chị dâu về trước rồi đi chỗ khác ăn tối?' Thụy Nhan hỏi\.Đường Duật Hành đạp phanh xe, chiếc xe dừng hẳn 'Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.'Thụy Nhan đành ngậm ngùi đi vào trong biệt thự, anh cũng đã nói vậy, cô ta không dám nói gì thêm. Chiếc xe từ từ rời đi, kể từ đó bầu không khí im lặng ngột ngạt kéo xe dừng lại ở một khu chung cư F3 của thành phố, đỗ xe vào hầm, cậu quay lại nhìn cô, cô đã ngủ từ lúc nào, đầu khẽ tựa vào ghế bên cạnh, hàng lông mày vẫn còn nhíu mở cửa đi xuống rồi vòng sang chỗ ghế cô 'Khương Gia Hy, mau dậy đi.'Cô khẽ động môi, đầu rúc sang một bên cạnh vì bị làm ồn. Tưởng đưa cô đến đây sẽ gặp khó khăn, ai ngờ cô lại ngủ say đến nổi không biết gì như gọi điện sắp xếp vài việc giúp cô có lí do ở lại Khương gia rồi bế cô vào thang máy, họ dừng lại ở tầng 10 của khu chung cư. Khu chung cư được xếp vào loại I của thành phố, căn hộ này là cậu dựa vào sức mình để mua được, nhưng rất ít khi lui lại nơi đặc biệt, cậu cũng chưa đưa một người phụ nữ nào đến đây. Cô chính là người đầu tiên được đặt chân vào không gian riêng này của cậu. \- 'Đưa phu nhân vào phòng đi'\. Giọng nói của một người phụ nữ trung niên phát ra\, bà là quản gia ở Đường gia này \- quản gia Trần\.Một người hầu gái cung kính gật đầu 'Vâng'.Cô hầu gái đi đến cạnh một người phụ nữ đứng kế bên đang mặc bộ váy cưới cổ điển màu đỏ , cùng với nhiều họa tiết phượng hoàng, cô chính là Khương Gia sự thành bại của Khương gia nên cô phải đồng ý gả cho Đường gia, nhưng bất hạnh thay cô lại không được tổ chức hôn lễ như những người phụ nữ khác, mà chỉ đến giờ bên Đường gia mới đến rước vậy cô còn phải đi cửa sau và rước vào ban đêm, trên đường đến đây không biết bao nhiêu lần co cố gắng nuốt ngược nước mắt vào Gia Hy khó hiểu, tại sao đến giờ mà vẫn còn bộ trang phục cổ như vậy, còn cả tấm màn che đầu màu đỏ, thật kí quái.\- 'Phu nhân\, mời cô đi theo tôi\.' Người hầu gái đỡ lấy cô dẫn đi vào trong\.Cơn gió thổi qua khiến cành cây khô tạo nên tiếng 'xào xạc', tiếng cú kêu nghe thật man rợ, từng bước từng bước khập khiễng đi được đưa vào một căn phòng rộng lớn, bên trong không bật đèn mà chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những cây nến. Cô được đỡ ngồi xuống hầu gái xong nhiệm vụ liền quay người lui ra, Khương Gia Hy nắm chặt chiếc váy cưới, cô lên tiếng 'Xin lỗi, đợi một chút...'\- 'Phu nhân\, cô có gì căn dặn?' Người hầu gái khó hiểu đứng lại\.Khương Gia Hy biết phong tục thời xưa là cô dâu không được tự ý bỏ khăn đội đầu ra mà phải đợi chú rể, nhưng hôm nay đón dâu không có chú rể, đến giờ cũng chưa thấy chú rể đâu.\- 'Đại thiếu gia vẫn chưa đến sao?'Tuy là cô không thích anh ta vì chưa từng gặp mặt, ngay cả tên còn không biết, nhưng ít nhất cô vẫn mong chòng cô không phải là một lão già hay một người bị ốm đau bệnh hầu gái ái ngại, thật ra Đường gia cưới cô về đây là vì mạng cô hợp với Đường gia sẽ giúp Đường gia ăn nên làm ra hơn, Đại thiếu gia từ trước đến nay không quan tâm chuyện gì ngoài công việc, e là đêm nay không phải đêm tân hôn rồi.\- 'Phu nhân\, cô cứ ngồi đợi một lát\, đại thiếu gia đang bận việc\.'Khương Gia Hy gật đầu 'Vậy...tôi cảm ơn.'Tiếng cánh cửa đóng lại, Khương Gia Hy thở dài một biết mẹ cô thế nào rồi? Đã ngủ chưa, bệnh tình có chuyển biến tốt hơn không?Cô vốn là đại tiểu thư trong Khương gia nhưng từ ngày ba cô dẫn một người phụ nữ khác và một đứa con gái về nhà thì mọi chuyện đã khác, thời gian qua cô và mẹ cô luôn phải sông cam chịu, khổ sở.'Két' Một tiếng đẩy cửa đi vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiếng gần đến chỗ cô, Khương Gia Hy nhìn xuống đất, xuất hiện một đôi giày da bóng loáng.\- 'Khương Gia Hy?' Một gọng nói trầm thấp vang lên\, giọng nói trầm đục\, êm ái\.Khương Gia Hy thở mạnh, đây chính là chòng cô sao? giọng nói dễ nghe như vậy, có lẽ sẽ rất đẹp, như vậy cũng tốt, ít nhất cô cũng thấy mình may mắn.\- 'Sao không trả lời?' Người thanh niên khẽ nhíu hàng lông mày\, giọng nói có chút không vui\.Cậu chính là Đường Duật Hành, nhị thiếu gia, cậu năm nay chỉ mới 23 tuổi nhưng lại như một người đàn ông trưởng giỏi, bên cạnh đó cậu còn là một người cực kì hoàn hảo, vì vậy cậu rất được nhiều phụ nữ yêu thích thành ra cậu lại đi xem thường phụ Gia Hy hít thở sâu, cô e dè nói 'Phải, tôi là Khương Gia Hy. Anh, anh...là chồng của tôi sao?'\- 'Haha' Người thanh niên trước mặt bỗng cất tiếng cười\.Chồng sao? Thật ra cũng có chữ 'chồng' đó, nhưng mà là 'em chồng' mới Gia Hy nhíu mày, anh ta cười chuyện gì, cô hỏi thẳng thừng quá sao?Đường Duật Hành thu lại nụ cười đó, cậu cầm lấy cái gậy nhỏ đặt trên bàn rồi móc một bên khăn đội đầu của cô, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng dần được hiện Gia Hy ngước đôi mắt bồ câu lên nhìn cậu, Đường Duật Hành cũng chăm chú nhìn cô. Cả hai im lặng quan sát thiếu niên phía trước trông thật đẹp, mái tóc màu đen, đoi lông mày rậm, sống mũi cao, môi mỏng cùng làn da màu đồng trông thật mạnh mẽ, nam tính. Nhưng đôi mắt của cậu lại nổi bật hơn tất cả, đôi mắt màu xám, tinh tường còn có chút nguy Duật Hành cầm lấy chiếc khăn, người phụ nữ này cũng gọi là xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bằng bàn tay cậu, thân người mảnh khảnh.\- 'Nếu là chồng cô thì tôi có thể làm gì thì làm phải không?' Cậu hỏi\, ánh mắt quan sát nét mặt cô\.Khương Gia hy đơ người, bàn tay siết chặt lại, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, ngay cả tên cô còn chưa biết thì đã phải động phòng rồi sao?\- 'Đứng lên đi\.' Đường Duật Hành đưa tay về phía cô\, môi mỏng khẽ mở ra\.Khương Gia Hy nhìn bàn tay cậu, khẽ cắn đôi môi của mình, do dự giây lát rồi cô đặt bàn tay mình vào tay cậu, tay cô nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của hai đứng đối diện nhau, Đường Duật Hành nói 'Nhìn tôi.'Khương Gia Hy ngước mắt lên nhìn cậu, cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Đường Duật Hành kéo cô vào sát thân mình, cậu cúi đầu đặt lên môi cô một nụ cô ấm áp, môi cậu lành lạnh, nụ hôn có một tư vị rất khác. Khương Gia Hy nhắm mắt lại, nếu là chồng cô thì cô phải tuân theo thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì mẹ cô chắc chắn sẽ không được sống yên trong cái nhà giác cô thấy tủi thân, một giọt nước mắt lăn xuống. Đường Duật Hành cảm nhận được vị mằn mặn nơi đầu lưỡi, cậu cau mày buông đôi môi cô Gia Hy ngoảnh mặt đi nơi khác, bàn tay lau nhẹ đi dòng nước Duật Hành lên tiếng 'Tôi không phải chồng cô nên cô không thể ủy khuất như vậy.' Nói rồi cậu với lấy chiếc Gia Hy ngạc nhiên nhìn cậu, đôi mắt đầy khó hiểu. Không phải chồng cô, vậy cậu là ai mà có quyền bước vào đây, có quyền bỏ khăn trùm đầu của cô ra, rồi có quyền ra lệnh, có quyền hôn cô?Đường Duật Hành che lại chiếc khăn trùm đầu cho cô, cắt ngang đi ánh mắt của cô đang nhìn thẳng vào khẽ nói 'Thật ra cô rất tuyệt.'Khương Gia Hy chưa kịp định thần lại thì cậu đã rời đi mất, người đó là ai, tại sao lại bí ẩn như vậy? Reads 1,065,023Votes 61,935Parts 112Complete, First published Nov 25, 2018Table of contentsMon, Nov 26, 2018Chương 1 Người đàn ông bí ẩnMon, Nov 26, 2018Tue, Nov 27, 2018Chương 3 Tại sao lại làm như vậy?Wed, Nov 28, 2018Thu, Nov 29, 2018Chương 5 Nguy hiểm trong phòng ngủFri, Nov 30, 2018Sat, Dec 1, 2018Sun, Dec 2, 2018Sun, Dec 2, 2018Mon, Dec 3, 2018Tue, Dec 4, 2018Wed, Dec 5, 2018Wed, Dec 5, 2018Chương 13 Vạch rõ ranh giớiThu, Dec 6, 2018Fri, Dec 7, 2018Chương 15 Tình huống bất ngờFri, Dec 7, 2018Sat, Dec 8, 2018Sun, Dec 9, 2018Mon, Dec 10, 2018Chương 19 Căn biệt thự ngoại thànhTue, Dec 11, 2018Chương 20 Lời nói gây tổn thươngTue, Dec 11, 2018Wed, Dec 12, 2018Thu, Dec 13, 2018Fri, Dec 14, 2018Chương 24 Sợi dây chuyềnSat, Dec 15, 2018Sat, Dec 15, 2018Sat, Dec 15, 2018Sun, Dec 16, 2018Mon, Dec 17, 2018Tue, Dec 18, 2018Wed, Dec 19, 2018Chương 31 Cuộc nói chuyện ngoài vườn hoaWed, Dec 19, 2018Thu, Dec 20, 2018Chương 33 Vạch rõ quan hệFri, Dec 21, 2018Fri, Dec 21, 2018Sat, Dec 22, 2018Sat, Dec 22, 2018Chương 37 Gặp ở nhà hàngSun, Dec 23, 2018Chương 38 Khu chung cư F3Mon, Dec 24, 2018Chương 39 Không gian riêngTue, Dec 25, 2018Chương 40 'Tôi sợ mình sẽ yêu cậu'Tue, Dec 25, 2018Wed, Dec 26, 2018Thu, Dec 27, 2018Fri, Dec 28, 2018Chương 44 Không gian riêng tưSat, Dec 29, 2018Chương 45 Bằng chứng phạm tộiSat, Dec 29, 2018Sun, Dec 30, 2018Sun, Dec 30, 2018Mon, Dec 31, 2018Tue, Jan 1, 2019Chương 50 Vụng trộm trong phòng ngủTue, Jan 1, 2019Tue, Jan 1, 2019Wed, Jan 2, 2019Thu, Jan 3, 2019Chương 54 Người phụ nữ lạThu, Jan 3, 2019Fri, Jan 4, 2019Chương 56 Nguy hiểm trong phòng thay đồFri, Jan 4, 2019Sat, Jan 5, 2019Chương 58 Sự thật khiến bản thân đau lòngSat, Jan 5, 2019Sat, Jan 5, 2019Chương 60 Ngày lành để đính hônSun, Jan 6, 2019Sun, Jan 6, 2019Mon, Jan 7, 2019Mon, Jan 7, 2019Tue, Jan 8, 2019Tue, Jan 8, 2019Chương 66 Lời nói đau lòngWed, Jan 9, 2019Chương 67 Bắt gặp trong quán barWed, Jan 9, 2019Chương 68 Nụ hôn quyến luyếnThu, Jan 10, 2019Chương 69 Buổi lễ đính hônFri, Jan 11, 2019Fri, Jan 11, 2019Sat, Jan 12, 2019Chương 72 Hòa hợp về thể xác lẫn tâm hồnSat, Jan 12, 2019Chương 73 Trở về Đường giaSun, Jan 13, 2019Chương 74 Mẹ cô xảy ra chuyệnMon, Jan 14, 2019Tue, Jan 15, 2019Tue, Jan 15, 2019Wed, Jan 16, 2019Thu, Jan 17, 2019Thu, Jan 17, 2019Fri, Jan 18, 2019Sat, Jan 19, 2019Sat, Jan 19, 2019Sun, Jan 20, 2019Chương 84 Quyết định rời đi của ông PhùngMon, Jan 21, 2019Tue, Jan 22, 2019Chương 86 Đích thân xin lỗiTue, Jan 22, 2019Wed, Jan 23, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Chương 90 'Bỏ đứa bé đi'Thu, Jan 24, 2019Chương 91 Cần không gian riêngFri, Jan 25, 2019Fri, Jan 25, 2019Sat, Jan 26, 2019Sat, Jan 26, 2019Chương 95 Xảy ra tai nạnSun, Jan 27, 2019Mon, Jan 28, 2019Mon, Jan 28, 2019Tue, Jan 29, 2019Tue, Jan 29, 2019Wed, Jan 30, 2019Wed, Jan 30, 2019Chương 102 Kế hoạch không hoàn hảoWed, Jan 30, 2019Chương 103 Hôn lễ của Trần Vỹ và Tần Tử NgạnThu, Jan 31, 2019Chương 104 Người đàn ông tốt bụng - Mạc Trình ThiênFri, Feb 1, 2019Sat, Feb 2, 2019Sat, Feb 2, 2019Chương 107 Lo lắng chờ đợiSun, Feb 3, 2019Sun, Feb 3, 2019Mon, Feb 4, 2019Thu, Feb 14, 2019Sun, Jun 16, 2019Thể loại1 nam ✖ 1 nữ, sạch, sủng, sắc, ngược. Lưu ý Có gì thắc mắc hoặc đóng góp ý kiến xin mời các nàng bình luận tại truyện, vì một số lí do nên nhắn tin ta không trả lời được. Vui lòng không chuyển ver bất kì bộ truyện nào của mình! Cảm ơn. Khương Gia Hy lau nước mắt, vừa rồi suýt chút nửa cô đã thất thân với người đàn ông không phải chồng mình vào chính đêm tân thanh niên đó là ai? Tại sao lại to gan như vậy?\- 'Đại thiếu gia\, đây là phòng của thiếu phu nhân\, mời cậu vào\.' Bên ngoài truyền vào tiếng nói của một người giúp việc\.Đại thiếu gia? Phải rồi, đây mới chính là chồng lòng vừa lo sợ vừa hớt hãi.'Cạch' Tiếng cánh cửa đóng lại, người đàn ông bước dần về phía cô, ánh mắt đầy chán ghét nhìn cô. Anh ta đưa tay rút chiếc khăn rồi ném xuống đất.\- 'Cút ra ngoài\.' Người đàn ông đó chính là Đường Gia Huy\, đại thiếu gia của Đường gia\.Khương Gia Hy đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh ta, thái độ đó là đang khinh rẻ cô sao? Cô cười lạnh, cũng tốt lắm, nếu đã như vậy thì xem ra cô sống cũng yên ổn hơn sao cô cũng không muốn ngủ cùng người đàn ông này. Khương Gia Hy nhìn xung quanh, bên đó có một chiếc ghế sofa dài, có lẽ ngủ ở đó cũng thoải mái hơn ở Khương Gia Hy nới lỏng chiếc cravat 'Cô chính là Khương Gia Hy sao? Hừ, loại phụ nữ bỉ ổi, vô liêm sỉ, cô đừng nghỉ ở đây sẽ được sống yên ổn.'Khương Gia Hy cười lạnh, cô bước vào phòng tắm, phía sau lưng tiếp tục vang lên giọng nói 'Đừng nghĩ cô có giá đến mức có thể cứu Khương thị, cô vốn chẳng có tí giá trị nào.'Khương Gia Hy quay người lại 'Đại thiếu gia, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi chưa biết anh, anh cũng chưa biết tôi, mong anh giữ lễ độ, đừng xem thường người khác như vậy.'Đường Gia Huy cười lạnh, vứt chiếc áo khoác sang một bên rồi nằm xuống giường, cả ngày làm việc đã quá mệt, anh ta không muốn so đo cùng loại phụ nữ hám tiền Gia Hy hít thở sâu, cô đóng cánh cửa phòng tắm lại, đứng dựa người vào tường, nước mắt không tự chủ mà rơi Khương gia cô chưa được một ngày yên ổn gì, bây giờ bị gả đi cũng chẳng có cuộc sống sung sướng. Một cái đám cưới bình thường cũng không có, bây giờ đến người chồng kia cũng có quyền khi dễ ngồi bệt xuống sàn, co người lại, khóc thút thít, khóc đến nỗi hai mắt đỏ lên, nhưng nhớ lại mọi chuyện cô phải trải qua thì cô chẳng thể nín khẽ cười, đây là đêm tân hôn của cô sao?Sáng hôm sau...Trời chỉ mới lờ mờ sáng, Khương Gia Hy đã thức giấc, cô mở mắt ra phát hiện cả đêm qua mình ngủ trong phòng tắm, ngay cả quần áo cưới cũng chưa thay. Khương Gia Hy chọn một bộ váy dài rồi tắm rửa sơ qua, cô bước ra khỏi phòng, bây giờ chỉ mới sáu giờ sáng.'Cốc...cốc...cốc...' Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động, Khương Gia Hy đi ra mở cửa. Bên ngoài là quản gia Trần, người mà tối qua đã đến đón cô.\- 'Bác Trần\.' Cô khẽ cúi đầu chào hỏi\.Quản gia Trần nhìn vào bên trong, thấy Đường Gia Huy vẫn đang ngủ thì khẽ gật đầu 'Tôi cứ nghĩ làm phiền đến phu nhân, nhưng cũng thật may mắn...'\- 'Mời cô xuống đây cùng tôi\, bà chủ đang chờ cô\.'Khương Gia Hy gật đầu, cũng may cô dậy sớm, nếu không sẽ mất mặt mà chết mất. Cô đi theo sau quản gia Trần, họ bước qua vườn hoa hồng, vừa đi cô vừa lẳng lặng quan sát, biệt thự vào ban ngày khác hẳn đêm qua, nhưng tại sao lại phải đi qua vườn hoa nhìn xung quanh, người đàn ông bí ẩn tối qua liệu có gặp lại lần nữa không? Cô mong là không, vì cô rất sợ, họ tối qua chẳng khác nào là vụng qua khỏi vườn hoa xuất hiện một căn phòng lớn nằm tách biệt với biệt thự, quản gia Trần đẩy cửa cùng cô bước vào trong 'Bà chủ, tôi đã đưa phu nhân đến rồi.'Khương Gia Hy nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ trước những bài vị, thì ra đây là phòng thờ tổ tiên Đường gia, cô vội cúi đầu 'Mẹ.'Người kia đứng dậy quay lại nhìn cô, bà tên là Lâm Thiên Ngân, bà chủ của Đường gia. Bà ta quan sát cô vài giây rồi gật đầu 'Mau vái lạy tổ tiên đi, đáng lẽ chuyện này phải làm đêm qua, nhưng đêm qua muộn rồi nên không làm.'Khương Gia Hy rụt rè tiến về phía trước, cô quỳ xuống cái đệm hình tròn rồi nhận từ quản gia Trần ba nén khi vái lạy cô liền đứng dậy, bà Lâm nói 'Ở Đường gia rất nhiều phép tắc, phận làm dâu phải nắm chắc chắn hết mọi quy tắc, nếu vi phạm thì dù là ai cũng sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.'\- 'Ngày trước ta không quan tâm con làm gì\, quen với ai\, nhưng bây giờ vào đây rồi thì phải ở nhà chăm lo cho gia đình\, nhanh chóng sinh con\.'Khương Gia Hy khẽ cắn môi, nhưng cô là một người rất yêu thích công việc, lại nói năm xưa rất khó khăn cô mới có thể trở thành một nhà báo.\- 'Ta biết con định nói gì\, đừng lằng nhằng nữa\. Quản gia\, lát nữa đưa cho Đại phu nhân quy tắc trong Đường gia\.'Quản gia Trần gật đầu 'Vâng, bà chủ.'Bà Lâm không nói gì nữa, chấp tay lại vái những bài vị đó rồi uy nghiêm đi ra ngoài. Trước khi đi khuất bà còn nói một câu.\- 'Quản gia\, nhớ việc tôi đã dặn\, lát nữa lên phòng khách\.'Quản gia Trần cúi đầu 'Vâng, bà chủ.'Khướng Gia Hy nhìn theo bóng lưng của bà, thở dài một hơi. Ngày trước đã không tự do, bây giờ gả vào đây thì hoàn toàn không có tự giờ sáng, tại phòng khách của Đường gia...Ông Đường và bà Lâm ngồi ở chiếc ghế lớn, bên cạnh là Đường Gia Huy và Khương Gia Hy . Từ trên lầu, quản gia Trần ôm một chiếc chăn màu trắng Gia Hy cau mày, hình như không phải là chăn mà là drap giường, họa tiết đó...Cô nhớ không nhầm thì chiếc drap giường đó là của phòng tân hôn đêm qua. Khương Gia Hy không dám thở qua cô và anh ta thậm chí còn không ngủ chung trên một chiếc giường thì làm sao có thể có vết máu ngờ mẹ chồng cô là người cỗ hũ như vậy.\- 'Thế nào?' Bà Lâm hỏi quản gia\.Quản gia Trần cúi đầu 'Bà chủ, trên đây có vết máu, bây giờ để tôi mang xuống đi giặt.'Khương Gia Hy khó hiểu, vết máu? Sao lại có vết máu được? Lẽ nào anh ta tự tạo ra sao?Bà Lâm gật đầu hài lòng 'Được rồi, mau lên gọi nhị thiếu gia xuống dùng bữa sáng.'\- 'Nhị thiếu gia đã ra ngoài từ sớm thưa bà chủ\.' Quản gia Trần nói\.Bà Lâm nhìn ông Đường 'Còn gì là phép tắc nữa.'\- 'Không phải từ trước đến giờ nó luôn không dùng bữa sáng ở nhà sao?' Ông Đường đặt tờ báo xuống\, nói\.Bà Lâm cau mày 'Nhưng hôm nay Đường gia thêm một người, chưa có dịp ra mắt.'Khương Gia Hy cười khổ, chưa có dịp ra mắt? Nhìn xem, có người phụ nữ nào bất hạnh như cô không? Về nhà chồng mà chưa có dịp ra rồi cô khẽ khựng người lại, thì ra ngoài đại thiếu gia còn có nhị thiếu gia, vậy người thanh niên tối qua?Người thanh niên tối qua là nhị thiếu gia hay tam thiếu gia, hay là một người nào là ai không quan trọng, quan trọng là phải giấu chuyện đêm qua, nếu để mẹ chồng cô biết được...Khương Gia Hy khẽ rùng mình, Đường gia thật nhiều chuyện khó hiểu. Cô nghĩ những ngày tháng tới có lẽ sẽ là địa ngục đối với cô.

mau buông ra tôi là chị dâu của cậu