Cái được gọi là "con sông" không phải là cái gì nguyên vẹn mà chỉ là những giọt nước kế tiếp nối đuôi nhau và trôi chảy nhanh chóng. sinh hoạt tâm linh và những tư-tưởng là chính mình. Vì bị màn vô-minh che lấp mà chúng ta khư khư tự đồng hóa với ngũ-uẩn, chấp Các quán quân phải là người mở màn cho bữa tiệc đêm dạ vũ, và sau bao đêm Seungcheol bắt Jeonghan tập khiêu vũ với mình trên nền nhạc ưm hửm phát ra từ mồm anh, Jeonghan vẫn không hiểu vì cái gì mà Seungcheol còn căng thẳng đến vậy. Thánh Điện Hoàng Cung rộng lớn phút chốc đã đầy kín người. Các chiến binh, các pháp sư và tộc trưởng Nhân Thú cùng nhiều thủ lĩnh của các thế lực khác đã đến tập trung đông đủ bên dưới Sảnh Thánh Điện, không khí thật náo nhiệt và khí thế, họ tay bắt mặt mừng gặp nhau, cùng động viên nhau và cùng Nhưng bên trong im lìm, chẳng hề biết nó là gì. Hạ Bảo Châu đành phải từ bỏ, ném hộp vào trong thùng rác gần nhất: "Được rồi Vy Vy, lần này chúng ta đừng xe, có lẽ bên trong lại là mấy con như gián bay khắp phòng, mà ở đây cũng không dễ bắt chúng như trong phòng Chu Thành ngẩng đầu, trên trán tế tế mật mật mồ hôi chiếu lấp lánh, cũng vậy không che giấu được hắn kích động dáng tươi cười. & Tân giả khố. Các cung nữ trông mong ngóng chờ, rút cuộc đợi đến lúc tiểu thái giám Chu Thành từ Tân giả khố quản sự Lý Ứng Vinh ma ma gian phòng đi ra, vội vàng đụng lên đi, "Chu công công, mà có tin tức tốt gì?" Đào Uyên Minh là cái quần gì vậy? Một chiếc rương màu vàng kim sáng lấp lánh hiện ra trước mắt Tiêu Lâu. Anh là người bình thường, không phải biến thái, không muốn ngày nào cũng phải nhìn xác chết như vậy. Cả ngày hôm ấy tôi không đi câu tôm, cũng ít ăn cái gì. Mẹ tôi lo lắm, không biết nghĩ làm sao. Đến lúc ăn cơm chiều, bà ngoại tôi cũng biết được, bà nói tôi buồn là phải lắm, chúng nó dể duôi quá, thuở nay trong phép đãi khách không có đâu bất lịch sự như thế. 4GNnK. Skip to content Tập 20 “Không Phải Cái Gì Lấp Lánh Cũng Là Vàng” Tập 20 “Không Phải Cái Gì Lấp Lánh Cũng Là Vàng” Trong nhịp sống hối hả, hiện đại này, chắc có lẽ đâu đó trong số chúng ta sẽ có nhiều lúc bị ám ảnh bởi những thứ lấp lánh như chức lớn, lương cao, tập đoàn đa quốc gia, các giải thưởng danh giá, được truyền thông tôn vinh, … Đặc biệt là đối với các bạn trẻ. Q từng có một giai đoạn bị ám ảnh bởi những thứ lấp lánh như chức lớn, lương cao, tập đoàn đa quốc gia, các giải thưởng danh giá, được truyền thông tôn vinh, … Đây vừa là động lực để phát triển, vừa là những áp lực rất lớn lên cách nghĩ và sống của Q. Vậy hiện tại bạn có đang theo đuổi một thứ lấp lánh nào đó không? Bạn có tự tin rằng mình sẽ đạt được và không bị chìm đắm trong sự quyến rũ của nó hay không? Và liệu bạn có thực sự hạnh phúc với kết quả đó không? Hy vọng những chia sẻ của Q có thể sẽ giúp bạn có những phút tự nhìn lại con đường mình đang đi, và những thước đo của riêng mình về một cuộc đời hạnh phúc. Các nội dung chính của số podcast này được tóm tắt trong mindmap bên dưới Chúc bạn tốt hơn mỗi ngày và hẹn gặp lại bạn trong số podcast sau! Like this content? Then share it to your friends! CEO of IMP, a Digital Marketing agency founded in 2014 and has partnered with more than 100 domestic and international clients. Quan has 13 years of experiences in Marketing and Business. He is also a lecturer, mentor, and marathoner. Related Posts Page load link Go to Top Không phải cái gì lấp lánh cũng là vàngKhông phải ai nhìn đàng hoàng cũng là người tử tế 🌞xuhuong thinhhanh Ông Bùi Văn Nam Sơn - Ảnh Cát KhuêẤy là chuyện ở nước ta. Một bé gái 13 tuổi bị bố giết chết chỉ vì yêu “thần tượng” hơn cha mẹ mình. Đó là chuyện ở Trung Quốc. Thần tượng và nhu cầu suy tôn quá đà có phải là mặt trái của những xúc cảm lẽ ra là lành mạnh? Soi chiếu dưới góc nhìn triết học, nhà nghiên cứu triết học Bùi Văn Nam Sơn đã dành cho báo Tuổi Trẻ một cuộc gặp gỡ. Ranh giới khó phân định * Dưới góc nhìn triết học thì thần tượng thường mang những đặc tính gì mà đám đông không kể trẻ già lại hay mê mệt đến mức... cuồng si, thưa ông? - “Người trong mộng” thì thời nào cũng có, nhưng “thần tượng” idol mà ta bàn ở đây dường như ra đời cùng với nền giải trí được công nghệ hóa và ngày nay được toàn cầu hóa. “Idol” bắt nguồn từ chữ Hi Lạp “eidolon”, là hình ảnh đã trở thành biểu tượng để được tôn thờ, như thế, dù “hiện đại” đến đâu, ta vẫn thấy rõ ý nghĩa tín ngưỡng cổ xưa của từ này. Từ chỗ thần thoại hóa một tính cách đến thần tượng hóa một “ngôi sao” chỉ là sự tiếp tục trong hình thức khác. Jean-Luc Marion, trong The idol and distance Thần tượng và khoảng cách, có nhận xét rất hay “Tôi phải gọi tình yêu này là tình yêu của tôi, vì lẽ nó ắt không lôi cuốn tôi như thần tượng, nếu trước hết nó không mang lại cho tôi hình ảnh về chính mình, như một tấm gương vô hình. Tình yêu không thể không kết thúc như là yêu chính mình, trong hình ảnh của một sự tự thần tượng hóa”. Trước tiên, ta “thần tượng hóa” đồ vật hữu hình túi xách, xe hơi, nhà lầu..., gọi là “bái vật hàng hóa”, sau đó là thần tượng hóa những ham muốn, ý tưởng, lý tưởng, đức tin, hệ tư tưởng vốn là gốc rễ của loại trước và sau cùng là đi tìm những giây phút “thăng hoa” cho chính mình, vượt ra khỏi khuôn khổ nhàm chán của đời thường, tự đo mình bằng những thước đo khác cao hơn. * Sự ngưỡng mộ ở mức suy tôn, theo ông, dừng ở mức độ nào từ cả hai phía thì sẽ nhiều yếu tố tích cực và đến mức độ nào thì cần phải báo động sự tiêu cực về mặt trí và đức? "Không có gì thay thế được sự trải nghiệm của bản thân và nền tảng văn hóa cố hữu của mỗi người" Ông Bùi Văn Nam Sơn- Trừ những trường hợp cá biệt, tiếc rằng ngày nay mức độ này thường không do hai phía định đoạt vì tác động của các cơ quan truyền thông, giải trí và tổ chức sự kiện với nhiều kỹ thuật tinh vi. Ranh giới giữa tích cực và tiêu cực, thậm chí giữa hợp pháp và không hợp pháp, cũng rất khó phân định. Không có gì thay thế được sự trải nghiệm của bản thân và nền tảng văn hóa cố hữu của mỗi người. Người nhận phải đóng thuế... thật nặng! * Lý giải cách nào khi người ta sẵn lòng bỏ ra chẳng hạn 100 đồng cho “thần tượng” của họ, trong khi chính họ không dám tiêu 100 đồng ấy cho bản thân hoặc chưa bao giờ họ dành số tiền ấy cho người thân? Trong phạm vi của sự ảnh hưởng, những người được suy tôn có quyền năng với đám đông của họ, nhưng còn pháp luật thì sao, có ngoại lệ không? - Sử dụng cho bản thân là tiêu dùng. Dành cho người thân là biếu tặng. Còn cho “thần tượng” là... hiến dâng! Một sự kiện luôn có nhiều tầng ý nghĩa, hiến dâng là kích thước khác hẳn với tiêu dùng và biếu tặng, không thể so sánh và đánh giá đơn giản. Nhưng lạm dụng việc ấy lại là chuyện của luật pháp người nhận phải khai báo và đóng thuế... thật nặng, không có ngoại lệ! * Và có lỗi không khi truyền thông bằng nhiều cách khác nhau đã đưa đến với công chúng những hình ảnh hoặc quá lung linh hoặc vô cùng méo mó để “thần tượng” cùng nỗi cuồng si cứ trồi sụt như... giá chứng khoán, thưa ông? - Nhìn lại lịch sử, quả thật truyền thông giữ vai trò rất lớn, nếu không nói là quyết định trong lĩnh vực này. Ở phương Tây, thời kỳ hoàng kim của “thần tượng” là những năm 1980 với ảnh hưởng rộng khắp của máy truyền hình. Nhưng thời ấy không thể trở thành “thần tượng” nếu không có cơ quan truyền thông đứng đằng sau “đạo diễn”, biến những thần tượng nhân tạo thành những “cỗ máy làm tiền”. * Ông có quan tâm đến hiện tượng suy tôn “thần tượng” của giới trẻ Việt những năm gần đây không, thưa ông? - Suy tôn “thần tượng” - với tất cả sự đa dạng của nó - không chỉ có ở giới trẻ VN và không chỉ có ở... giới trẻ! Ở đâu cũng có và ở mọi lứa tuổi. Đó là một nhu cầu tâm lý, một hiện tượng xã hội phổ biến vừa thú vị vừa quan trọng, cần được chia sẻ, tìm hiểu và tìm cách tiếp cận cho phù hợp. Như nhiều người khác, tôi cũng có “thần tượng” và ước mong được tự do trong “không gian lý tưởng” ấy của riêng những năm 1990, người xem bắt đầu nhàm chán và bản thân những “thần tượng” hàng đầu cũng muốn trở thành nghệ sĩ đích thực hơn là “thần tượng”. Ngày nay, Internet dần thế chỗ cho tivi, rất thuận tiện cho việc trở thành “thần tượng” với phí tổn thấp và nhiều người có thể xây dựng một nhóm những kẻ ái mộ, nhỏ nhưng vững chắc. Ta bước vào thời kỳ của số đông những “thần tượng”, số đông những “fan club”, song hành với tiến trình đa dạng hóa của sở thích và dân chủ hóa xã hội. Hệ thống truyền thông nói chung, công nghệ giải trí nói riêng, vận hành theo quy luật riêng của nó, khó có thể rao giảng đạo đức ở đây. Chính những phương tiện truyền thông khác, cách thức truyền thông khác, tự chúng sẽ dần thay thế và điều chỉnh. * Là một nghệ sĩ, nhất là đã trở thành “thần tượng” của nhiều người, thì có hay không trách nhiệm của họ với danh tiếng, với nghề nghiệp, những thứ đã mang lại cho họ hào quang, thưa ông? Danh tiếng như phù hoa nhưng có thể đi theo suốt cuộc đời, ứng xử ra sao, cách nào để hình ảnh ấy không “phản bội” tình yêu, sự si mê của công chúng? - “Nghệ sĩ” có trước hay “thần tượng” có trước? Thông thường, sự nghiệp sáng tạo làm nên người nghệ sĩ. Danh tiếng và trở thành “thần tượng” đến sau như là kết quả tự nhiên. Nhưng từ khi có “công nghệ” tuyên truyền và quảng cáo, trình tự thường bị đảo ngược! Điều này góp phần gây nên ảo tưởng cho cả “thần tượng” lẫn người ái mộ. “Thần tượng” sa đọa thành “ngẫu tượng” của sự tự huyễn hoặc cho phía bên này và mê muội cho phía bên kia. “Ngẫu tượng” là sản phẩm được dựng lên, đã không tự chủ thì làm sao có ý thức trách nhiệm? “Không phải cái gì lấp lánh cũng là vàng”. Người nghệ sĩ đích thực, với mỹ cảm thiên phú, ý thức điều này hơn ai hết. Họ sống cho cái đẹp hơn là muốn cái đẹp phục vụ cho mình. Như có nói ở trên, sau sự sụp đổ của nhiều “thần tượng” ở các nước vướng vào ma túy, lừa đảo, tội phạm..., nhiều “thần tượng” hàng đầu khác trong làng giải trí đã chọn trở lại làm người nghệ sĩ. - Bạn gặp một người đàn ông lần đầu tiên thì chắc chắn không thể đánh giá anh ta là tử tế hay là không tử tế cả. Trên đời này sự thật, giống như ánh sáng, làm người ta chói mắt. Sự giả dối thì ngược lại, là ánh chiều hôm tưoi đẹp bao trùm lên mọi vật. Lớn rồi, nhìn 1 phải thấu 10. Bởi vì bên trong 1 con người... Không thân thiện như cái miệng của họ thể hiện đâu. Phụ nữ đã biết cách nhìn một người đàn ông chưa? Thường thì phụ nữ rất dễ hấp dẫn bởi những người đàn ông có vẻ về ngoài đàng hoàng, đạo mạo, ăn mặc lịch sự. Vì phụ nữ tin rằng người đàn ông như vậy chắc chắn là người tốt, khi yêu anh ta sẽ nghiêm túc, không lừa dối mình. Nhưng rồi kết quả là gì? Sau cùng phụ nữ mới ngộ ra "À hóa ra muốn biết một người đàn ông tốt chẳng thể chỉ nhìn bên ngoài rồi kết luận được". Quả thật đúng như vậy phụ nữ ạ, vẽ người vẽ mặt, khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng. Mà lòng dạ đàn ông nó khác xa hoàn toàn với những bộ quần áo anh ta khoác lên người đâu. Bạn hãy nhớ rằng 'Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng, không phải ai nhìn đàng hoàng cũng là người tử tế'. Vẽ người vẽ mặt, khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng. Mà lòng dạ đàn ông nó khác xa hoàn toàn với những bộ quần áo anh ta khoác lên người đâu ảnh minh họa Điều đó có nghĩa là gì? Là đang muốn cảnh báo phụ nữ nhất định phải khôn ngoan trong cách nhìn và chọn đàn ông, bởi chỉ cần sai một chút là bạn cũng trả giá đắt rồi. Đừng vội thấy những thứ lấp lánh, bắt mắt kia mà nghĩ rằng đó là vàng, là thứ có giá trị. Chắc gì bạn lại gần đó là vàng hay lại thanh sát bỏ đi, do ánh nắng chiếu vào nên cứ tưởng là vàng đắt giá. Cũng như đừng thấy đàn ông nhìn đứng đắn, đằng hoàng là người tử tế. Bạn gặp một người đàn ông lần đầu tiên thì chắc chắn không thể đánh giá anh ta là tử tế hay là không tử tế cả. Trên đời này sự thật, giống như ánh sáng, làm người ta chói mắt. Sự giả dối thì ngược lại, là ánh chiều hôm tưoi đẹp bao trùm lên mọi vật. Không cẩn thận...là bạn bị lừa ngay đấy. Có những người đàn ông ăn mặc thì giống như kẻ thiếu tiền, khuôn mặt khắc khổ khiến người ta không dám lại gần. Hay có những người đàn ông mang khuôn mặt dữ tợn khiến người ngoài khặng định ngay 'Anh ta chắc chắn là kẻ xấu, đừng lại gần anh ta". Như vậy chẳng phải vô hình dung bạn đã phạm sai lầm đó là chưa biết gì về người ta đã vội đánh giá họ tốt. Chắc gì người ăn mặc đẹp đẽ là người có tầm còn người ăn mặc giản di, không trưng diện là họ xấu xa. Bộ mặt bên ngoài cũng chỉ là thứ dễ lừa, lòng dạ bên trong ra sao mới là điều quan trọng phụ nữ ạ. Lớn rồi, nhìn 1 phải thấu 10. Bởi vì bên trong 1 con người... Không thân thiện như cái miệng của họ thể hiện đâu ảnh minh họa Nhất là trong chuyện tình yêu, phụ nữ đừng đu bám, quấn quýt, những người đàn ông gọi là 'đẹp mã'. Bạn muốn khặng định anh ta tốt cũng được, nhưng phải có căn cứ. Chứ kiểu nhìn mặt bắt hình dong thì chắc chắn sau này người lãnh hậu quả là bạn chứ chẳng ai cả. Hãy học cách nhìn người một cách thấu đáo phụ nữ ạ, trên đời này vàng đi mua còn phải thử, còn phải kiểm tra thì cớ sao đàn ông lại không kiểm tra được. Bộ quần áo đẹp đẽ trên người anh ta được mua bằng tiền, nhưng chắc gì lòng dạ anh ta đẹp như bộ quần áo anh ta mặc cơ chứ. Phụ nữ à, sự giả dối có vô vàn biến thể, nhưng sự thật chỉ có một thể tồn tại duy nhất. Có những điều bạn không thể ép buộc. Bạn phải thích ứng. Có những lúc mà sự thay đổi lớn nhất cần đến là sự thay đổi góc nhìn của bạn đấy. Lớn rồi, nhìn 1 phải thấu 10. Bởi vì bên trong 1 con người... Không thân thiện như cái miệng của họ thể hiện đâu. Truy Nguyệt Nếu tim vẫn đầy thương tổn, đừng nên vội vã kiếm tìm tình yêu Thô nhưng thật Kịch tan... phim tàn... màn rồi sẽ hạ... lúc đó thì mặt nạ nào cũng được tháo ra Không phải cái gì lấp lánh cũng là vàng. Không phải ai nhìn đàng hoàng cũng là người tử tế. Vàng

không phải cái gì lấp lánh cũng là vàng